Hôm nay, trong lúc con đang đọc sách, có vài bạn đi qua và liên tục gọi heo Ri, heo Ri. Con gái mình nghe thấy biết bạn đang nói xấu mình, nên buông cuốn sách, đùng đùng bỏ ra ngoài, dự tính làm cho ra lẽ. Mình nhận thấy có vấn đề nên gọi con lại và hỏi.
Mẹ: Con đang đọc sách mà tự dưng sao bỏ ra ngoài.
Nàng mắt rưng rưng nói: con bực
Mẹ: con bực hả, tại sao con bực, có chuyện gì làm cho con bực?
(lúc này mình chưa biết thực hư chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng mấy bạn nhỏ ở ngoài nói to nhưng không biết chính xác là chuyện gì vì mình đang tập trung vào việc của mình)
Nàng: Mấy bạn nói xấu con nên con bực?
Mẹ: Mấy bạn nói xấu con thế nào?
Nàng: Mấy bạn nói xấu con đấy, bữa trước bạn kia nói, con đã chỉnh lại rồi nhưng hôm nay M lại nói theo.
Mẹ: Vậy à, vậy giờ mẹ hỏi con nhé, mục đích mấy bạn nói xấu con là gì con có biết không?
Nàng: Con không biết. (nàng vẫn đang bực lắm nên trả lời cụt ngủn)
Mẹ: Mục đích của mấy bạn là làm cho con bực đấy, (mẹ im lặng một chút), như vậy nếu bây giờ con bực, chạy ra và đôi co với bạn, thì có phải bạn đã đạt được mục đích không?
Nàng: dạ đúng.
Mẹ: Vậy khi bạn đạt được mục đích, bạn sẽ vui đúng không?
Nàng: dạ đúng.
Mẹ: Vậy nếu bạn vui, hôm sau bạn vẫn tiếp tục chọc con, và con lại bực, bạn lại đạt được mục đích tiếp, và con thì mỗi lúc một bực hơn đúng không?
Nàng: Dạ đúng.
Mẹ: giờ mẹ hỏi con thêm một câu nhé, khi bạn nói ra, lời nói của bạn gần tai bạn hơn hay gần tai con hơn?
Nàng: Dạ gần tai bạn hơn.
Mẹ: Đúng vậy, nếu gần tai bạn hơn thì bạn nói bạn sẽ nghe rõ hơn đúng không?
Nàng: dạ.
Mẹ: đúng vậy, nếu bạn nghe rõ hơn thì bạn mệt hơn chứ không phải con đúng không?
Nàng: dạ.
Mẹ: Vậy nếu giờ con im lặng, làm lơ không nói gì, coi như đó không phải là chuyện của con, dần dần bạn sẽ thấy là nói xấu như vậy không có tác dụng gì, bạn sẽ mệt và sẽ không nói nữa, đúng không?
Nàng im lặng.
Mẹ: Mẹ hỏi thêm một câu nữa nè, bây giờ bạn đi qua đi lại chọc con như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá con xấu hay đánh giá bạn xấu?
Nàng: Dạ đánh giá bạn
Mẹ: đúng vậy, người ta sẽ đánh giá bạn chứ đâu có liên quan gì đến con, vậy bây giờ con ra ngoài đó, đôi co với bạn, thì người ta sẽ đánh giá ai?
Nàng: Dạ, đánh giá cả hai.
Mẹ: Chính xác, vậy bây giờ con có muốn người ta đánh giá mình hay không?
Nàng: dạ không.
Mẹ: Đúng thế, quan trọng là con có xấu hay không, không quan trọng bạn nói con thế nào, nếu con đôi co với bạn, bạn đã thành công vì đã làm con bực, con lại còn bị kéo vào chuyện xấu, nếu con coi như chuyện đó không liên quan đến mình, thì nó sẽ chẳng liên quan đến con. Con nghĩ thế nào?
Nàng: nghĩ 5 giây rồi quay đi đọc sách tiếp, mọi chuyện chấm dứt ở đây, không tranh cãi, không đôi co, không còn bực bội.
Vậy đó, chỉ cần bình tĩnh một chút, suy xét một chút, chúng ta có thể giải quyết vấn đề một cách êm đẹp mà không cần đôi co, cãi cọ. Đây là bài học H rút ra sau rất rất nhiều lần nóng vội, tranh cãi không đáng có để rồi mất hòa khí cả đôi bên. Nay truyền lại sớm cho con gái, mong rằng tương lai con sẽ luôn biết suy xét thiệt hơn khi xử lý những tình huống gây tranh cãi.
---Sơ Ri 7 tuổi, 20/12/2021---